Lộp cộp! Lộp côp! Lộp cộp! Lộp côp! Một người đang ngồi trên giường trong phòng 66 ở khám số 7, cứ nghe tiếng chơn người gát tù qua qua lại lại từ đầu đến cuối lối đi. Quanh quẩn vẫn một tiếng chơn đó làm hắn dường như quen nghe từ khi tuổi trẻ, là khi bị án 5 năm tù. Lộp cộp! Lộp côp! Lộp cộp! Lộp côp! Tiếng chơn dường như đập vào óc. Trong lòng hắn vừa chán nản, vừa tức giận, lấy tay che mặt, than thở cách cay chua. Đoạn, trong ngực sôi nổi cơn giận nghịch cùng luật pháp xã hội mà hắn đã phạm và hắn phải chịu hình phạt, chiếc thân vò võ lìa bà con, xa bạn hữu. Vì trong lòng cay đắng, hắn chưởi cả độ xếp bắt bớ, quan tòa lên án, nhà ngục giam cầm, và những kẻ canh giữ. Hắn tự biết nhà ngục đã chẳng sửa dạy được hắn, lại còn xui hắn làm ác hơn nữa. Lộp cộp! Lộp côp! Lộp cộp! Lộp côp! Tiếng chân người gát vang động cả lối đi rồi dừng lại nơi phòng hắn. Hắn biết người đứng bên cửa ngó vào, vì trong cửa cólỗ nhỏ để thông ánh sáng, nhưng nay thấy đã che lấp. Người gát lất chìa khóa mở cửa rồi gọi: “Số 9.924! Mầy buồn giận lắm à? Đây, cho sách mà đọc! Sách đó tên là Kinh Thánh Tân Ước.” Người gát mỉa mai, ném sách vào cho, khóa cửa lại, rồi cứ lộp cộp quanh các lối đi như vậy. Người tù số 9.924 ngồi tần ngần hồi lâu, nhắc đi nhắc lại những năm hư vô của đời mình. Hắn lại nghĩ đến cha mẹ hắn hay giữ nhiều nghi lễ của tôn giáo kia, nhưng không có quyền phép gì giúp cho hắn. Vừa rồi, hắn tự hỏi: Nếu cứ biệt khỏi xã hội mãi mãi, thì mình là vật dơ dáy, là người chỉ có số hiệu chớ không có tên; phải tù suốt đời, thỉnh thoảng được tha ít lâu, rồi lại bị tù vì phạm tội khác. Khi nghĩ đến những sự đã qua, hắn run rẩy, nhưng không biết sửa mình thế nào. Hắn biết lần này được tha khỏi tù, chắc sẽ có bọn tội nhân chờ đợi gặp hắn. Hắn nghiện thuốc á phiện, đam mê đến nỗi đành bán linh hồn nho nhỏ, giả thử có linh hồn! Khi nổi cơn nghiện, hắn liều phạm tội sát nhân. Tội sát nhân! Ôi! Khi đã suýt phạm tội đó, hắn đã kinh khiếp là dường nào! Hắn và bạn hắn đã đánh vỡ óc một người. Người mật thám tưởng hắn chắc sẽ bị xử tử, nhưng may người bị thương không chết. Nếu nó chết, thì hai người sát nhân ở đâu.” Chắc đã xuống địa ngục rồi! Ý đó khiến hắn run rẩy sợ hãi. Ngay lúc đó, tay hắn rờ đến quyển sách mà người gát đã ném vào cho. Hắn nhớ mờ mờ là quyển Kinh Thánh Tân Ước. Dầu vậy, hắn không biết chút nghĩa gì về lời chép trong sách ấy. Nhưng hắn cứ mở sách ra hòng quên ý tưởng về sự chết và địa ngục. Vừa mở, hắn thấy lời chép trong Ma-thi-ơ đoạn 24:35: “Trời đất sẽ qua, nhưng lời ta nói chẳng bao giờ qua đi.” Lời đó khiến hắn suy nghĩ và tự hỏi rằng: “Nếu trên trời qua đi, thì Đức Chúa Trời và các thiên sứ sẽ ra thế nào?” Rồi hắn cứ đọc, nhưng càng đọc, càng không biết nghĩ ra sao. Lòng hắn hết sức ao ước hiểu ý lời mình đọc. Nhưng tìm đâu được người cắt nghĩa cho? Trong nhà tù, chẳng hỏi ai được; chẳng hề có ai nói với mình một lời nào về trên trời, địa ngục, Đức Chúa Trời, Đấng Christ hoặc sự cứu rỗi. Bỗng nhớ trong tù có hai người da đen, khi ra sân, họ thường cầm bộ Kinh Thánh, hắn quyết định hỏi hai người ấy. Qua hôm sau, hắn nhân dịp tiện, liền nhờ một người da đen là tín đồ Chúa, cắt nghĩa câu Kinh Thánh ấy cho. Tín đồ ấy mở mắt cho kẻ trầm luân để nhờ Chúa mà được cứu. Người tín đồ vì hắn mở Kinh Thánh, đọc Giăng 5:24 “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống.” Đoạn, người đó đặt tay trên hắn, nói: “Câu ấy chỉ về anh.” Sự sáng vinh hiển của Đức Chúa Trời tỏ trên mặt Đức Chúa Jêsus bấy giờ mới bắt đầu chiếu vào linh hồn tối tăm của người tù 9.924, khác nào ánh sáng mặt trời chiếu vào thế gian mờ tối nầy vậy. Người tù bèn cầm lấy sách ở tay người tín đồ, rồi chạy vào phòng nhỏ, quỳ gối xuống, ngửa mặt lên; kêu la thảm thiết: “Đức Chúa Trời ơi, xin thương xót tôi là kẻ có tội.” Sự thông biết về Đức Chúa Trời bắt đầu xâm nhập trí mờ mịt của người. Đức Thánh Linh khác nào làn sóng từ Đức Chúa Trời tràn vào lòng người, tẩy sạch mọi tội. Trong giây phút, mọi sự cũ đều qua đi, và người không còn uống rượu, nghiện thuốc nữa: Người tù số 9.924 được lòng mới, các sự cũ đều trở nên mới cả, vì đã tái sanh. Vinh hiển thay sự sáng thiêng liêng! Các bức tường trong nhà tù dường như cùng hát “A-lê-lu-gia” cho Chúa. Đó là mảnh chuyện Anthony Zeoli, kẻ trộm cướp, kẻ hung đồ, kẻ nghiện thuốc, kẻ tội trọng được trở lại cùng Chúa. Tiếc thay, người đó đã chơi bời hư hỏng mất mấy năm trời! Về sau, Anthony Zeoli siêng năng giảng đạo Tin Lành, thuật lại chuyện lạ lùng ấy.
Mọi đóng góp về bài vở xin liên hệ tới chúng tôi qua email:
luaphucamhp@yahoo.com
Trang Hoithanhkienbai Blog: Một trang chia sẻ cho bạn về niềm tin nơi Thượng Đế trong Đức Chúa Giê-xu Christ: Tin tức, dưỡng linh, đời sống, hôn nhân, vvv..
0 Ý Kiến- Bình Luận- Nhận Xét :
Đăng nhận xét
NỘI QUY ĐĂNG NHẬN XÉT
» Hội Thánh Kiền Bái Blog cảm ơn bạn đã giành chút thời gian để đọc bài viết.
» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét. Nhớ ĐỪNG ẨN DANH vì đây là điều TỐT để gây dựng Cơ Đốc.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người thân, bạn bè biết.
» Vui lòng đăng những nhận xét, bình luận phải lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu .
Những lời comment thiện ý của bạn sẽ giúp trang Hoithanhkienbai Blog ngày một phát triển! Thank you!!!