Hôm nay:

BÀI VIẾT- BÀI LUẬN- GHI CHÚ

Xem tất cả Các bài luận- viết »

ĐỜI SỐNG CƠ ĐỐC

Xem tất cả Đời sống Cơ Đốc»

CHUYÊN MỤC HỎI ĐÁP

Xem tất cả Câu hỏi đáp »

.
Hội Thánh Kiền Bái » » Hai trẻ mồ côi

Hai trẻ mồ côi

Đăng bởi Bùi Qúy Đôn | Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

In bài
Cỡ chữ: +A =A -A






Nó tên là thằng Trọi, cái tên mà người ta đặt cho nó, vì nó trơ trọi một mình, không cha, không mẹ, không nhà, không cửa. Mới 12 tuổi đầu mà thằng Trọi phải tự nuôi lấy mình, không ai bao bọc, dạy dỗ. Ngày thì đi thổi sáo, ai thích nghe sẽ cho nó tiền. Đêm đến, nó lấy đất làm chiếu, lấy trời làm mền, thế mà nó vẫn sống vui vẻ với cảnh nghèo của nó. Cũng trạc tuổi với Trọi, thằng Sang, con của bà Phán Tâm, dường như không biết cực khổ là gì. Sang ở trong một tòa nhà đẹp đẽ, ăn mặc bảnh bao mà lại có tính bướng bỉnh, kiêu căng, khó chịu. Dầu Sang là học sinh Trường Chúa Nhựt mà tánh ấy năm nào cũng còn nguyên. Chiều hôm nay, Sang đi học Trường Chúa Nhựt về, coi bộ hớn hở hơn mọi lần. Vừa bước vào cửa đã gọi ngược gọi xuôi, múa tay, múa chân và nói: -Má ơi! Má ơi! Bà Phán Tâm đón con hỏi rằng: -Cái gì thế con? Sao kêu lớn vậy? -Còn bốn ngày nữa là Lễ Giáng Sánh, má ạ! Lát nữa, dùng cơm xong, má dắt con đi mua hàng về may cho con cái áo mới, má mua cho con đôi dày mới, con đi dự lễ, má nhé. Bà Phán Tâm cưng con nên nhận lời ngay. Cơm nước xong, Sang tung tăng chạy ra trước sân chờ mẹ sửa soạn để đi mua đồ cho Sang. Đang chạy giỡn, Sang bỗng yên lặng, lắng tai... Ủa lạ, tiếng sáo của ai thổi nghe hay quá nhỉ? Lần theo tiếng sáo, Sang ra đến cổng. Ơ kìa, thằng Trọi, lem luốc, đầu bù, tóc rối, đang đứng phùng miệng thổi ống sáo bằng tre, chung quanh có vài đứa trẻ đứng xem. Lên giọng đài các, Sang gọi: -Ê Trọi, đem cái ống sáo của mầy lại cho tao xem chút nào! Mau lên, ê! Trọi mừng quýnh, chắc chuyến nầy thế nào cũng được tiền thưởng, bèn vui lòng trao cho Sang xem. Sang cầm ống sáo một hồi rồi đưa lên miệng thổi. Nhưng tay, miệng Sang vụng về, không biết cầm làm sao, loay hoay mãi mà không thỏi ra tiếng. Sang phát cáu, liệng mạnh ống sáo xuống đất, rồi dẫm chân chá nát... Thế là rồi đời cái ống sáo yêu quý của thằng Trọi. Bấy giờ thằng Trọi cuống quít, khóc ầm ĩ lên: -Cậu ơi! Sao cậu nhẫn tâm thế? Tại cậu không biết thổi, chớ nào phải tại ống sáo của tôi đâu. Cậu làm hư nó rồi thì tôi phải chết đói, vì nhờ nó tôi mới được sống đến ngày nay vậy. Mặc kệ thằng Trọi khóc lóc, Sang đã chẳng chút thương xót không chịu bồi thường, lại còn xua tay đuổi: -Thằng chết cha, chết mẹ, hoang đường, hoang sá kia! Đi chỗ khác cho mau. Dứt lời, bỗng có tiếng bà Phán Tâm gọi Sang. Sang giựt mình xây lại, biến sắc. Thì ra nảy giờ mẹ Sang núp phía trong cổng nghe rõ đầu đuôi câu chuyện. Bà nghiêm nét mặt bảo Sang rằng: -Nầy Sang, hãy nghe ta thuật một chuyện nầy đã: Năm năm trước đây, một đêm mưa phùn gió bấc, trước cổng nhà kia, có tiếng khóc la của một đứa bé. Chủ nhân trong nhà ra xem thì thấy đứa nhỏ chừng bảy tuổi, run lập cập, đứng không vững, bởi bộ giò ốm tong; mình trần, quần rách tả tơi. Hỏi nó ở đâu, thì nó nói là con mồ côi cha mẹ, không nhà cửa, chỉ ở đầu làng cuối chợ, hôm nay không chỗ ngủ, lạnh quá, lần mò đến đây. Chủ nhân thấy vậy, động lòng thương, đem nó vào nhà, nhận nó làm con (vì chủ không con), và cho nó ăn mặc tử tế. Vài năm sau, nó quên nó là con nhà bần; bởi vậy, má nó cho nó đi học, nó làm biếng học; cũng cho nó tin Chúa, vào Trường Chúa Nhựt, mà nó không có lòng đạo đức, cứ ỷ giàu sang, có tánh kiêu căng và hiếp đáp kẻ nghèo. Mẹ nuôi nó lấy làm hối hận vì đã nhận nó làm con. Nghe xong, Sang suy nghĩ lung lắm và hỏi mẹ rằng: -Thưa má, thằng nhỏ ấy là ai vậy? Giọng quả quyết, bà Phán Tâm đáp rằng: -Thằng nhỏ ấy chính là Sang đó, con ạ! Sang bây giờ mới tỉnh ngộ, nhớ lại khi xưa, nó cũng như thằng Trọi hôm nay. Sang vội vàng xin lỗi mẹ và xin mẹ hãy tiếp nhận thằng Trọi làm con y như đã tiếp nhận Sang vậy. Bà Phán Tâm rất bằng lòng, gọi thằng bé thằng Trọi lại, xoa đầu bảo rằng: -Từ nay Trọi sẽ là con của ta nhé! Vậy, Trọi chẳng phải là trơ trọi nữa, bèn là Trọn, vì có mẹ và anh, chắc con bằng lòng lắm nhỉ? Đính đông! Đính đông!... Chuông Noel vang rền... Bà Phán Tâm cùng hai con hớn hở đi nhà thờ mừng Chúa Giáng sinh. Sang và Trọn, quần áo tốt đẹp, sạch sẽ, dắt tay nhau bước vào cổng nhà thờ. Các bạn trong Trường Chúa Nhựt đón chào vui vẻ. Sang giới thiệu Trọn với các bạn: -Đây là món quà Noel Chúa cho tôi; Trọn, em tôi đấy! Rồi Sang luôn miệng thuật cho các bạn nghe vì sao Sang được món quà quý báu ấy. Nghe xong, ai nấy đều khen: Trọn có phước, mừng Sang đổi tánh, không còn kiêu căng như trước nữa. Đoạn, hết thảy đều hát mừng ngợi khen Chúa.






Mọi đóng góp về bài vở xin liên hệ tới chúng tôi qua email: luaphucamhp@yahoo.com


Trang Hoithanhkienbai Blog: Một trang chia sẻ cho bạn về niềm tin nơi Thượng Đế trong Đức Chúa Giê-xu Christ: Tin tức, dưỡng linh, đời sống, hôn nhân, vvv..


Share this article :
Blogger Comments ( 0 )
Facebook Comments( )
Google Comments

0 Ý Kiến- Bình Luận- Nhận Xét :

Đăng nhận xét



NỘI QUY ĐĂNG NHẬN XÉT
» Hội Thánh Kiền Bái Blog cảm ơn bạn đã giành chút thời gian để đọc bài viết.
» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét. Nhớ ĐỪNG ẨN DANH vì đây là điều TỐT để gây dựng Cơ Đốc.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người thân, bạn bè biết.
» Vui lòng đăng những nhận xét, bình luận phải lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu .
Những lời comment thiện ý của bạn sẽ giúp trang Hoithanhkienbai Blog ngày một phát triển! Thank you!!!

SỨC KHỎE- ÐỜI SỐNG

Xem tất cả Sức khoẻ đời sống »

SẮC ÐẸP

Xem tất cả Sắc đẹp »

GIA CHÁNH

Xem tất cả Gia chánh »

MẸ & BÉ

Xem tất cả Mẹ và bé »