Vào khoảng trước thế giới đại chiến thứ nhứt, bên láng giềng tôi có một người đương hấp hối trên giường bịnh. Chúng tôi cùng với vợ con ông ta đứng quanh giường bệnh để ý dò xem trên bộ mặt nhăn nhó, héo hon vì bệnh hiểm nghèo đang chực lôi ông ta đi. Thầy thuốc vừa báo cho chúng tôi biết giờ cuối cùng đã đến; bệnh nhân chỉ còn sống trong giây phút. Thình lình người hấp hối mở mắt, nhìn chúng tôi một cách ão não buồn rầu, rồi dường như cố hết sức bình sanh ấp úng vài tiếng vô nghĩa lý: “Ai úi! Ai úi!...” Chúng tôi ngơ ngác trông nhau, chưa hiểu ra sao cả. Chẳng hay ý muốn cuối cùng của kẻ hấp hối kia là gì? Mà anh ta cứ lắp bắp mãi: “Ai úi! Ai úi!” Chị vợ vội vã chạy đến bên cái tủ lớn, đặt nơi góc nhà, lục lạo hồi lâu, lấy ra một cái túi bằng vải thô, có dây buộc chặt. Chị ta cổi dây, rồi hớn hở mang cái túi đến cho anh chàng hấp hối. Thì ra chị ta hiểu là “cái túi.” Đó là vật mà anh ta cố đòi cho kỳ được trong phút cuối cùng. Con người làm ăn vất vả, suốt đời chỉ lo nhặt nhạnh, nào ký gởi cho đầy cuốn sổ nhà băng, nào mua ngân phiếu, nào tích bạc cho đầy cái túi đó. Anh ta bèn cầm lấy cái túi ấy lần sau cùng... Thò tay vào, như có ý thèm thuồng, anh ta lôi ra những vóc tiền vàng nó luồn qua khe tay không sao nắm lại được. Anh ta mân mê mãi mấy đồng tiền yêu quý. Tiền rơi lung tung quanh mình, cả trên giường, cả trên thân thể trơ xương. Mặt anh bỗng co rút lại như ghê sợ lạnh lùng. Anh ta cố ôm ghì vào ngực cái túi lưng một nửa tiền Lô-y (Louis), rồi tắt thở không có lời nào trối lại với người nhà để tỏ lòng nhớ, mong, yêu, tiếc. Trên giường, than ôi! Rải rác những vàng, chỉ có cái thây khốn nạn! Hỡi các anh chị! Há chẳng rùng mình sau khi đọc câu chuyện thực nầy? Cái mục đích trong đời người ấy là “vàng”, vàng là hơn cả. Ôi! trong các anh chị đây có bao nhiêu người như ông đó chỉ sống vì vàng, vì tiền? Cái đích mà nghị lực của anh chị em nhắm theo há chẳng phải là “kiếm tiền”, kiếm tiền thêm lên mãi chăng? Kiếm tiền để sung túc phong lưu, kiếm tiền để nở mày nở mặt với kẻ khác, kiếm tiền để hơn người, kiếm tiền để thỏa cái thú ưa kiếm tiền? Ôi, khốn nạn thay chúng ta! Chúng ta đã quên mất rằng mình chỉ đi qua trên mặt địa cầu nầy mà sắp sửa bước vào cõi đời đời vô tận. Thì giờ phải lìa trái đất nầy đã tới, chúng ta làm gì bằng những của cải vật chất ấy mà vì nó nhiều khi ta phải mất linh hồn? “Các ngươi chớ chứa của cải ở dưới đất là nơi có sâu mối, ten rét làm hư và kẻ trộm đào ngạch khoét vách mà lấy.” “Vì chưng của cải ngươi ở đâu thì lòng ngươi cũng ở đó.” Ô, anh chị em ôi! Thật thế, chúng ta phải làm lụng để nuôi sống, song xin chớ để hết tâm thần vào của cải ở đời tạm nầy. Chúng ta hãy nhìn xem người Ga-li-lê nhũn nhặn, về sau thành Chúa tể cả thế gian. Ngài đã khuyến khích ta noi theo con đường dẫn đến nguồn hạnh phước. Hãy nghe lời dạy bảo của Chúa chúng ta, nên ăn ở ra người tín đồ Đấng Christ, nên nghĩ đến kẻ lân cận, nên học để thành người tốt, để kính phục Đức Chúa Trời và hầu việc Ngài, thì chúng ta sẽ thấy cửa thiên đàng. Giờ cuối cùng đã đến, ta chớ nên nghĩ mà tiếc tiền. Trong mắt chúng ta lúc đó sẽ nẩy ra một tia sáng hy vọng tự tín vì Đức Chúa Trời tiếp rước linh hồn bất tử của chúng ta, chúng ta sẽ trở nên một bảo tàng rất lâu bền vậy.
Mọi đóng góp về bài vở xin liên hệ tới chúng tôi qua email:
luaphucamhp@yahoo.com
Trang Hoithanhkienbai Blog: Một trang chia sẻ cho bạn về niềm tin nơi Thượng Đế trong Đức Chúa Giê-xu Christ: Tin tức, dưỡng linh, đời sống, hôn nhân, vvv..
0 Ý Kiến- Bình Luận- Nhận Xét :
Đăng nhận xét
NỘI QUY ĐĂNG NHẬN XÉT
» Hội Thánh Kiền Bái Blog cảm ơn bạn đã giành chút thời gian để đọc bài viết.
» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét. Nhớ ĐỪNG ẨN DANH vì đây là điều TỐT để gây dựng Cơ Đốc.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người thân, bạn bè biết.
» Vui lòng đăng những nhận xét, bình luận phải lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu .
Những lời comment thiện ý của bạn sẽ giúp trang Hoithanhkienbai Blog ngày một phát triển! Thank you!!!