Chữ thứ hai mươi
RESH (Cái đầu)
Số tiêu biểu: 200
|
Chữ thứ hai mươi trong mẫu tự Hy-bá-lai là "RESH", như chữ R. Chữ nầy có nghĩa là "cái đầu", cũng có nghĩa là người cai trị, cầm đầu. Kinh Thánh nói đến chữ nầy 399 lần.
Trong sách Sáng thế ký 2:10 có nói đến con sông bốn ngã, nhưng theo nguyên văn tiếng Hy-bá-lai thì viết là "con sông chia ra bốn đầu". Cũng có nghĩa là một người cầm đầu một chi phái, một gia tộc. Lại còn có nghĩa là ban đầu (RESHITH). Một nghĩa chính xác chỉ về Chúa Giê-xu như Phao-lô diễn tả trong Cô-lô-se 1: 18 "Ấy cũng chính Ngài là ÐÂù của thân thể, tức là ÐầU của hội thánh. Ngài là BAN ÐầU sanh trước nhất từ trong những kẻ chết, hầu cho trong mọi vật Ngài đứng đầu hàng". Trong thân thể cái đầu rất quan trọng. Ðầu điều khiển cả thân thể. Ðầu chứa đựng sự khôn ngoan. Người ta mất tay, mất chân, mắt mũi vẫn sống, nhưng mất đầu thì không thể sống. Ðấng Christ là đầu hội thánh, Ngài là Chúa Cứu thế của mọi người. Về điểm nầy có thể đánh tan mọi thành kiến sai lầm của một giáo hội kia cho rằng "John Knox là đầu của Hội Thánh Tin Lành" hoặc "Martin Luther là đầu của Hội Thánh Tin Lành v. v..."
Kinh Thánh khẳng định rằng: "Hội thánh chỉ có một cái đầu là Chúa Giê-xu Christ ngoài ra không có ai khác là đầu hội thánh cả" (Ê-phê-sô 5:23). Mỗi thuộc viên trong hội thánh là một phần tử trong thân thể của Ðấng Christ, nhưng Chúa là đầu; trong Ngài chứa đựng cả một kho tàng vô tận về khôn ngoan và hiểu biết. Vì thế, tổ chức của hội thánh có trật tự, có sự hòa hợp thích đáng. Hội thánh đầu tiên có các trưởng lão được chỉ định hướng dẫn những con chiên của Ðức Chúa Trời về phương diện thuộc linh.
Khi xưa chữ trưởng lão đồng nghĩa với chữ "giám mục" hay "mục sư", vì chức vụ của họ đều như nhau. Chữ trưởng lão thuở xưa không hẳn là chỉ về những người lớn tuổi trong hội thánh nhưng thường là những người có kinh nghiệm hoặc có tư cách. Vua Rô-bô-am đã nghe theo lời của những nghị viên trẻ tuổi, từ chối lời khuyên thiết thực của những bậc lão thành là những người có kinh nghiệm và khôn ngoan hơn bọn thanh niên kia. Vì thế cuộc nổi loạn bùng nổ và nước Do-thái bị qua phân!
Phao-lô nhận thức được điều nầy nên ông cảnh cáo những tín hữu trong thơ Tít, khuyên Tít nên chọn người làm giám mục phải là người không chỗ trách được, bởi họ là kẻ quản lý nhà Ðức Chúa Trời, họ không được kiêu ngạo và giận dữ v. v...
Dù hội thánh có tổ chức, lập nên các vị giám mục, mục sư hay chấp sự, ấy chẳng qua là các tín hữu được đặc ân dự phần trong công tác mở mang vương quốc của Ðức Chúa Trời ở trần gian, lo việc nhà của Ðức Chúa Trời, nhưng họ không phải là đầu của hội thánh mà Ðấng Christ là đầu.
Nếu những người lãnh trọng trách nầy với tấm lòng thanh sạch, được Chúa đẹp lòng và ban ơn cho họ, thì họ cũng được thỏa lòng, hăng say phục sự Chúa, họ sẽ chấp nhận những khó khăn, lao khổ nhất của công tác thuộc linh nầy. Chữ "chấp sự " có nguồn gốc từ hai chữ Hi-lạp ghép thành" tức là chữ "Dia" nghĩa là suốt qua, và chữ "Conia" nghĩa là bụi đất, nghĩa chữ ấy là một con người bằng bụi đất làm việc nhọc nhằn. Một vị chấp sự phải là một người hầu việc Chúa cách hài lòng, cũng phải có một đời sống khá tốt, họ sẽ được bực cao trọng và lòng rất dạn dĩ trong đức tin đến Ðức Chúa Giê-xu Christ (I Ti mô thê 3:13).
Ðấng Christ là đầu, nếu các chi thể trong hội thánh đều trong sạch, tất nhiên mọi tổ chức của hội thánh sẽ được hòa hợp, guồng máy hành chánh được tiến triển tốt đẹp giống như một mảnh đất phì nhiêu giữa sa mạc, như giếng nước nơi đồng vắng và như ngọn hải đăng trên nền đá vững bền chói lòa ánh sáng trong biển trần tăm tối!
Ngược lại, nếu những phần tử trong hội thánh tức những chi thể Ðấng Christ có một đời sống thuộc linh quá thấp thỏi thì thật nguy hiểm. Khi người nào đó được chỉ định làm một chức viên để dự phần trong công việc Chúa mà thiếu sự khiêm nhường, tưởng mình là đầu của hội thánh, "đầu" của tất cả mọi người, muốn cho mọi người phải nghe theo mình răm rắp, không ai được phát biểu ý kiến hay bày tỏ quan điểm của mình thì chính người ấy đã chiếm địa vị của "cái đầu" chớ không phải là những chi thể trong thân. Họ quên rằng chính mình họ cũng là tín hữu, một phần tử trong hội thánh, là những con người bằng bụi đất được ủy nhiệm trong công tác cao trọng để thi hành chứ không phải là cái đầu. Vì thế, nếu hội thánh nào có người tín hữu như vừa kể trên tất nhiên gây cho hội thánh sự cải vã, tranh chấp, gây phe lập đảng, kéo một số đông theo mình để làm rối cho hội thánh, khiến nhiều người buồn bực khổ đau.
Ðấng Christ mới là đầu hội thánh. Ai đó dám cả gan chiếm đoạt quyền của Ðấng Christ, thật là nguy hiểm vô cùng. Nếu muốn cho hội thánh như mảnh đất phì nhiêu giữa sa mạc thì mỗi Cơ-đốc-nhân phải là người kính sợ Ðức Chúa Trời. Khi một người kính sợ Ðức Chúa Trời được đặc ân làm kẻ lãnh đạo trong nhà Chúa, sẽ không bao giờ chiếm hữu cái địa vị "làm đầu" của Chúa Giê-xu, nhưng hết sức khiêm nhường, hiệp nhất trong tình yêu thương, gây dựng lẫn nhau, khiến ai nấy đều vui vẻ thỏa lòng, vì Ðức Chúa Trời ở giữa hội thánh và Ðấng Christ là đầu, Ngài điều khiển mọi hoạt động của hội thánh.
Chúa Cứu thế chúng ta là đầu của hội thánh chứ không phải một người nào. Chính Chúa Giê-xu đã từng vào đền thờ Giê ru sa lem đuổi những kẻ buôn bán tại đó. Với mục đích thờ phượng Chúa nên đền thờ mới được xây dựng với danh hiệu là "nhà cầu nguyện", nay người ta đến đó để mà buôn bán, khiến cho sự vinh hiển của Ðức Chúa Trời đã mất, nhường chỗ cho sự ô uế, tối tăm. Nếu hôm nay Ðấng Christ đến với hội thánh chúng ta sẽ thấy gì? Có lẽ một vài hội thánh đã bị "mất đầu"! Nhưng một chi thể nào đó đã thay thế cái đầu! Thân thể không có đầu là một thây chết! Hội thánh không có Ðấng Christ làm đầu là một hội thánh chết! Có bao nhiêu hội thánh "không đầu" trong cả thế giới nói chung và trong mỗi quốc gia, mỗi chi hội, nói riêng?
Trở về trang đầu
Mọi đóng góp về bài vở xin liên hệ tới chúng tôi qua email:
luaphucamhp@yahoo.com
Trang Hoithanhkienbai Blog: Một trang chia sẻ cho bạn về niềm tin nơi Thượng Đế trong Đức Chúa Giê-xu Christ: Tin tức, dưỡng linh, đời sống, hôn nhân, vvv..