Một hôm, trời lạnh, mưa to, tôi nằm trên giường, đương nghĩ đến cái kiếp phù sanh của nhân loại, bỗng chốc nghe hơi nhức mỏi trong mình. Lúc bấy giờ, cái cảm giác tôi hỏi trí ngộ rằng: “Cái gì làm nhức mỏi thế?” Thì trí ngộ đáp: “Ấy là cái già, cái chết nó đương làm việc đó.” – Cha mẹ nó tên gì? Sanh đẻ nó tại đâu mà nó làm việc ác thế? – Cha nó tên là Phạm Hữu Tội, mẹ nó tên là Phạm Tội Lỗi, sanh nó ra lúc loài người bị đuổi khỏi vườn Ê-đen (Sáng Thế Ký 3:19). Từ đó trở đi, nó mới nhập vào dòng giống loài người làm cho phải chịu trăm phần đau đớn. Ôi, nó thật dữ hơn ác thú. Thú dữ tuy hại người, song ở còn có chỗ, tánh còn sợ người, nên người cũng có phương trị được, và muôn người mới có một người chết về nạn đó. Còn cái già ác nghiệt thì ở khắp nơi, chẳng biết sợ ai; nên người không phương trị nó, và mọi người đều chết về tay nó. Hiện nay, nó đang làm việc khắp năm châu, bứt tóc, nhổ râu, bẻ răng, lóc thịt người. Nó cướp lấy sức tráng kiện người, làm cho người điếc tai, làng mắt, lãng trí, cuồng tâm, quanh năm chỉ ngồi một chỗ; mà nếu có bước đi, thì nó làm cho run chơn, lỏng gối, cúi mặt, còng lưng. Thế mà nó chưa thỏa lòng, còn cứ làm cho người mệt mỏi đêm ngày, ăn không ngon, ngủ không trọn giấc, cho đến chết mới thôi. Chao ôi, kinh sợ thay cái già! Nó làm việc luôn ngày thâu đêm, quanh năm mãn tháng, chẳng hề bỏ chút thì giờ. Người nghỉ, nó không nghỉ; người chơi, nó chẳng chơi; người ngủ, nó không ngủ; người đau, nó chẳng đau. Nó làm việc gì? Làm cho người càng già, càng yếu, càng ốm, càng gầy, càng đau, càng nhức và dắt người đến gần đường chết, là nơi người chẳng muốn đi. Độc ác thay cái già! Nó đánh thắng cả hoàn cầu; chẳng một ai địch lại được nó. Kìa, lắm cụ giàu sang cạo râu, hớt tóc, hòng làm cho mặt trẻ ra; nhiều cô tiểu thư tô phấn thoa son đặng khỏa lấp các vết nhăn trên cặp má. Nhưng, than ôi! Mặt mũi cạo hoài, vẻ già chẳng hết; phấn son tô mãi, nào trẻ lại đâu? Có kẻ tài cao trí rộng, lên máy bay, vào tàu lặn, cũng bị cái già đuổi theo sau lưng, vật ngã anh hùng không ngóc đầu lên được. Mà ghê thay! Mỗi ngày nó diễn biết bao những tấn bi kịch trước mặt ta: rầu cha khóc mẹ, tiếc chồng thương vợ, xót bạn nhớ con, người đời tuôn chảy biết bao nhiêu nước mắt. Ôi, đau đớn thay trong giờ vĩnh biệt! Qúi độc giả! Cái già ác nghiệt đó, cái giờ vĩnh biệt đó sắp đến gần anh em rồi. Anh em có tự mình giải thoát được không? Chắc không. Nhưng may thay! Có một Đấng giải thoát cho anh em rồi? Ai đó? Đức Chúa Jêsus . Nếu anh em tin Ngài, thì tránh khỏi cái già, cái chết. “Ngài (Đức Chúa Jêsus ) bởi sự chết mình mà phá diệt kẻ cầm quyền sự chết, là ma quỷ” (Hê-bơ-rơ 2:14). Vả, nếu ai tin Ngài là Đấng Cứu Thế, thì không bị đoán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống. Ở đó anh em sẽ không đói, không khát, không khóc, không rầu, không đau, không chết, (Khải-huyền 7:16,17), mà được sự an vui bởi Chúa ban cho đời đời.
Mọi đóng góp về bài vở xin liên hệ tới chúng tôi qua email:
luaphucamhp@yahoo.com
Trang Hoithanhkienbai Blog: Một trang chia sẻ cho bạn về niềm tin nơi Thượng Đế trong Đức Chúa Giê-xu Christ: Tin tức, dưỡng linh, đời sống, hôn nhân, vvv..
0 Ý Kiến- Bình Luận- Nhận Xét :
Đăng nhận xét
NỘI QUY ĐĂNG NHẬN XÉT
» Hội Thánh Kiền Bái Blog cảm ơn bạn đã giành chút thời gian để đọc bài viết.
» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét. Nhớ ĐỪNG ẨN DANH vì đây là điều TỐT để gây dựng Cơ Đốc.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người thân, bạn bè biết.
» Vui lòng đăng những nhận xét, bình luận phải lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu .
Những lời comment thiện ý của bạn sẽ giúp trang Hoithanhkienbai Blog ngày một phát triển! Thank you!!!